[Fanfic Mạnh Bà] Nhật Kí Trốn Khỏi Địa Phủ
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    “Em bao nhiêu tuổi rồi đấy?"
  • Người đàn ông cầm chiếc giỏ rắn lên xem thử, tiện thể hỏi Mạnh Diệp. Cô gái trước mắt anh xem ra cũng còn khá trẻ, chắc có lẽ chính là một sinh viên.
  • Mạnh Diệp hơi cúi người, trời đã vào đông mà đây lại là rừng sâu khiến cô không thể nào không cảm thấy lạnh lẽo. Hai tay cô ôm lấy vai mình, khẽ đáp lời, giọng nói vì lạnh mà trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    “Tôi năm nay hai mươi tuổi rồi."
  • Càng về khuya, màn đêm lại càng u ám, hơi gió lạnh ùa đến càng lúc càng nhiều, anh nhìn thấy Mạnh Diệp trong bộ dạng này, loay hoay không biết nên làm sao cho phải. Cuối cùng đành theo cách truyền thống nhất chính là đi đến nơi có gió mà chặn lại khiến cho Mạnh Diệp vơi đi được cảm giác này. Cô có hơi bất ngờ trước hành động của anh, dĩ nhiên cô cũng không nói thêm gì nữa, cứ để anh làm theo ý mình.
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    “Đỡ lạnh hơn chưa?"
  • Anh hỏi. Mạnh Diệp gật đầu:
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    “Cảm ơn anh."
  • Cô và anh chưa từng quen biết nhau, chưa từng tiếp xúc qua lại, vậy mà đột nhiên có một ngày anh xuất hiện mang theo hơi ấm mà lướt qua cô. Cô cũng không biết nên gọi tên nó là gì cho phải nữa, nhưng mà nói không cảm thấy có đôi chút kì lạ thì chính là giả rồi.
  • Mạnh Diệp rất ít khi để mắt đến một người khác giới nào khác, không phải vì cô tự cao tự đại hay vì bất kì một lý do nào khác mà chỉ đơn giản vì cô không thích những anh con trai mà suốt ngày chỉ biết so sánh với nhau về mặt nhan sắc, xấu hay đẹp thì cũng có được lợi ích gì chứ, vậy mà một số người như vậy lại cho rằng bản thân mình là nhất thì mình có quyền lựa chọn những cô gái khác như mua rau hay thịt cá.
  • Cô không thích họ tự cho mình quyền quyết định, luôn tỏ ra trịch thượng. Dĩ nhiên chưa bao giờ Mạnh Diệp có suy nghĩ thích “quơ đũa cả nắm" nhưng những ấn tượng không tốt này cứ liên tục lặp đi lặp lại trong suy nghĩ của cô. Ví như Cao Tuấn bình thường ga lăng tốt bụng nhưng khi tiếp xúc với anh, đứng trước sự quan tâm mà bao người ao ước ấy, cô lại cảm thấy rất bình thường, một chút gọi là rung động cũng không có, một vài cảm giác bài xích cũng manh nha và lớn dần hơn.
  • Tuy nhiên hôm nay thì khác, người đàn ông này quả thực chiếm được không ít cảm tình của cô, khiến cô có cảm giác khác hơn về những người đàn ông "tốt" xung quanh mình. Thùy Lâm nói không sai, rồi cũng có ngày cô gặp được một người khiến cho mình phải thay đổi suy nghĩ mà thôi, chỉ không ngờ rằng ngày đó lại đến một cách nhanh chóng như vậy.
  • Không gian tĩnh lặng nhất thời bao trùm lên cảnh vật nơi đây, dù sao đi chăng nữa thì “nam nữ thụ thụ bất tương thân”, thế nên càng nhìn lại càng cảm thấy mờ ám, sẽ rất khó có ai đó có thể suy nghĩ một cách bình thường hơn khi nhìn thấy hai người họ một người trước một người sau ở nơi này như thế.
  • Mà đến Mạnh Diệp cũng không thể ngờ được rằng một người như mình lại có thể cùng anh ở một nơi vắng vẻ như thế này. Tuy rằng đúng là họ không có những suy nghĩ gì khác nhưng nhìn vào thì đúng thật là... Mạnh Diệp nghe thấy tiếng gió lớn thổi qua, nhìn về hướng anh ngồi lại cảm thấy áy náy, cứ như cô đang làm chuyện xấu lắm vậy. Vậy mà nào ngờ người trước mắt cô vẫn giữ vững sự bình tĩnh của mình cũng không xuất hiện thêm bất kì một tia nhăn nhỏ hay biểu hiện dư thừa nào, đến cả sóng mắt cũng chẳng buồn mà dao động.
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    “Em là sinh viên đi đến đây dã ngoại, đúng không?"
  • Trong đêm tối, giọng của anh mang theo sự ma mị, nhẹ nhàng rơi vào gió và rót vào tai Mạnh Diệp khiến đầu óc cô nhất thời trống rỗng mà phản ứng chậm chạp.
  • Cô khẽ gật đầu, cũng không hỏi vì sao anh lại biết chuyện này, chỉ đơn thuần chính là gật đầu rồi im lặng. Nếu hiện tại có thêm một chiếc gương soi nữa, rất có thể Mạnh Diệp sẽ không thể nào tin được vào mắt mình rằng người trước mắt chính là bản thân cô, là cô gái luôn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, không để chuyện tình cảm vào trong mắt kia.
  • Mạnh Diệp chăm chú nhìn về phía của anh theo bản năng, đến khi ý thức được việc mình làm thì đành xấu hổ mà quay sang nơi khác.
  • Lòng Mạnh Diệp thầm nghĩ: Hắn là cũng có không ít cô gái đã gục ngã trước vẻ đẹp này của anh, si mê không lối thoát. Tuy nhiên những người như vậy thường rất nguy hiểm bởi họ nhận thức được mình đang ở đâu và hiểu rõ mình cần gì và muốn gì.
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    "Em ngủ đi, sáng mai tôi sẽ đưa anh về nơi của em. Không cần lo lắng. Tôi sẽ không làm gì em đâu.”
  • Anh như nhìn thấu được tâm tư của Mạnh Diệp mà nhàn nhạt cất lời.
  • Mạnh Diệp giật mình, chả nhẽ cô lại gặp được "đồng nghiệp" của mình ở đây hay sao? Tuy có phần không đúng cho lắm…
  • Đêm hôm đó Mạnh Diệp không dám ngủ, cứ liên tục cố thủ dưới tán cây mà nắm chặt lấy góc áo. Nhìn lại người bên cạnh cô vẫn giữ nguyên tư thế, mắt nhìn thẳng về phía trước khiến Mạnh Diệp có phần khó chịu.
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    "Thật ra anh không cần phải làm như vậy đâu, tôi không lạnh."
  • Người kia không quan tâm đến lời Mạnh Diệp nói, như có như không mà trả lời:
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    "Tôi cũng không lạnh."
  • Mạnh Diệp ngẩng đầu, lấy một hơi dài, định nói anh không cần phải quan tâm đến cô nhiều như vậy, dù sao cô và anh cũng chẳng quen biết nhau. Nhưng những lời này nói thế nào cô cũng không thể nói ra được, đành nuốt xuống một ngụm xuống mà để lại một chữ.
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    "A...".
  • Tâm mắt đang hướng về phía xa xăm của người nào đó bỗng bất chợt quay trở lại phía Mạnh Diệp, ánh mắt sắc bén như một lưỡi dao bỗng cụp xuống, hỏi:
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    "Em tên là gì?"
  • Mạnh Diệp nhíu mày, cô không nhìn nhầm, đôi mắt của anh thật sự rất sáng, trong đêm tối dường như có thể lấp lánh như những vì sao. Một giây trước đó rõ ràng Mạnh Diệp nhìn thấy ánh mắt kia sắc lạnh đến đáng sợ, một giây sau anh đã thay đổi thái độ khiến cô phải ngỡ ngàng.
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    “Tôi tên Mạnh Diệp... Vậy còn anh?"
  • Nếu anh không nhắc thì có lẽ Mạnh Diệp cũng không thể nhớ đến chuyện cả hai người vẫn còn chưa hề biết tên lẫn nhau. Nghĩ cũng lạ, không ai biết ai là ai nhưng vẫn dùng niềm tin để soi sáng lẫn nhau trong đêm tối này.
  • Người đối diện cô lẩm bẩm bên tai Mạnh Diệp:
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    “Lá mùa hè?"
  • Mạnh Diệp gật đầu, cũng có thể được xem là như vậy. Không ít người thường so sánh cô với chiếc lá, thế nên những chuyện này cô cũng quen rồi.
  • Dưới ánh lửa bập bùng đang cháy đỏ rực kia, anh nở một nụ cười thật tươi, không còn sự ngạo mạn hiện diện trên khuôn mặt nữa mà thay vào đó là sự ấm áp của một trái tim bình thường hơn bao giờ hết.
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    “Tôi tên Hàn Đông Quân, rất vui được gặp em."
  • Anh vừa nói vừa đưa tay về phía Mạnh Diệp, nhịp nhàng mà lịch thiệp.
  • Cuối cùng Mạnh Diệp cũng hiểu vì sao anh lại cười rồi, bởi trong tên anh cũng trùng hợp mà có một chữ “Đông" còn tên cô lại là một chữ “Hạ”.
  • Nhưng cái tên này... không hiểu sao Mạnh Diệp cứ có cảm giác như mình đã từng nghe qua nó một lần nào thì phải... Vậy cô đã nghe qua tên này khi nào đây? Cô hoàn toàn không nhớ được...
  • Từ khi gặp được Hàn Đông Quân đến giờ, Mạnh Diệp cứ liên tục có cảm giác như đã được biết qua anh hay gặp qua một lần nào đó, vậy mà nhất thời cô lại chẳng nhớ được chuyện gì cả. Thật là, dạo này tâm trí cô cứ để nơi đâu đâu không đấy.
  • Dần dà Mạnh Diệp cũng bị dòng suy nghĩ cuốn cô vào và thiếp đi từ lúc nào chẳng hay.
  • ***
  • Buổi sáng ở rừng nhiệt độ giảm xuống đột ngột, trời của đêm qua đã rất lạnh thì giờ khắc này còn lạnh hơn rất nhiều lần. Nhìn cô gái dưới ánh mắt mình hay tay cứ liên tục xoa xoa vì lạnh, trái tim Hàn Đông Quân bất chợt thấy tan chảy.
  • Cũng có thể trong một khoảnh khắc nào đó đã qua, anh thật sự đã bị sự đáng yêu của cô thu hút.
  • Những tia nắng đầu ngày vẫn còn cố chấp không chịu xuất hiện. Mạnh Diệp vươn vai một cái, Hàn Đông Quân thấy thế liền quay lưng về hướng khác, không nhìn vào cô nữa.
  • Mạnh Diệp từ từ mở mắt ra, hình như ý thức ra được chuyện gì nên có phần xấu hổ mà nhăn nhó mặt, hai tay đặt lên trán.
  • Trời ạ! Cô quên mất việc ở đây vẫn còn có một Hàn Đông Quân, những hành động vừa rồi của cô có lẽ anh đã thấy rất rõ rồi.
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    “Em dậy rồi à?"
  • Hàn Đông Quân cất giọng dịu dàng hỏi cô, vào buổi sáng như thế này, giọng của anh đột nhiên trở nên trong trẻo tựa như tiếng suối róc rách.
  • Vào giờ khắc này Mạnh Diệp mới có thể nhìn anh một cách kĩ càng, đêm qua dưới bóng tối, đường nét của anh đã rất đặc biệt. Hôm nay ánh sáng chiếu rọi, cả khuôn mặt anh hiện ra trước mắt Mạnh Diệp không hề che đậy, đêm hôm qua đúng thật đã dìm nhan sắc của anh xuống rất nhiều lần.
  • Mạnh Diệp suýt xoa: Đúng thật là cực phẩm nhân gian mà.
  • Trước đến nay cô không thích đàn ông đẹp đẽ quá mức nhưng không có nghĩa cô không công nhận sự tuấn tú này. Hai chữ “điển trai" có khi lại không đủ để diễn tả vẻ đẹp của anh ấy.
  • Đứng trước một người mang vẻ đẹp mạnh mẽ như thế, Mạnh Diệp lại cảm thấy mình có phần “lép vế" so với anh.
  • Ơ... nhưng mà hình như cả đêm qua anh không ngủ thì phải?
  • Hàn Đông Quân cất giọng đánh tan những suy nghĩ mong lung của cô:
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    “Vậy thì em chuẩn bị đi, tôi sẽ đưa em về.”
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    “Tại sao chứ?"
  • Mạnh Diệp thật sự không hiểu vì sao anh lại có thể tận tình giúp đỡ một người lạ giống cô như thế này.
  • Anh nghe câu hỏi của cô, khẽ nhíu mày.
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    “Em bị ngốc à?"
  • Hàn Đông Quân đưa Mạnh Diệp băng qua những tán cây giống hệt nhau kia, đi về hướng bìa rừng.
  • Khi đi đến một nơi có gốc cây cổ thụ cao vút, Mạnh Diệp nhìn thấy bước chân anh hơi dừng lại, sau đó lấy từ túi áo ra một cây bút lông. Bàn tay mạnh mẽ đánh một dấu "x" lớn lên cây. Sau khi chắc chắn rằng nó sẽ không bị mờ đi thì mới nắm tay kéo Mạnh Diệp đi về phía bên phải.
  • Mạnh Diệp vừa lẽo đẽo theo anh vừa thở hì hục, nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay thì có cho cô vàng bạc đầy hũ cô cũng không cần đâu.
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    “Thật sự rất nể các anh có thể phân biệt được phương hướng ở nơi này ấy. Không có cái gì có thể để xác định con đường nhưng các anh vẫn làm được. Chắc anh hay đi lắm nhỉ?"
  • Bước chân của Hàn Đông Quân hơi sựng lại, môi anh mấp máy định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, lát sau anh hờ hững trả lời:
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    "Không có, tôi rất ít vào đây. Chẳng qua có người quen hay vào rừng săn bắt nên đường xá rành hơn em được một chút."
  • Mạnh Diệp gật đầu, nhìn anh thôi thì cô cũng đoán được anh ít vào đây rồi, vậy mà vẫn còn hỏi được cơ chứ. Chẳng ai đi vào rừng lại ăn mặc như anh cả, giày da, quần âu, áo sơ mi... Nhìn cứ như nhân viên văn phòng đi lạc vào đây vậy.
  • Nhưng mà... Chẳng phải Hàn Đông Quân vừa nói anh có người quen ở trong đây hay sao? Vậy thì có khi nào... Anh cũng từng biết hoặc tiếp xúc qua “người đó"?
  • Dù sao cũng đã bước chân vào rừng này rồi, nguy hiểm cũng đã gặp qua, không lý nào lại có thể bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng như thế này được. Nếu không chắc chắn cô sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân lắm.
14
Chương 26